Kinh nghiệm lái xe trong thành phố dành cho bác tài mới
1. Lái xe trong thành phố đông đúc: thái độ, thái độ và thái độ
Khác với lái xe đường trường, nơi mà cái chết và sự sống tương đối mong manh nếu không cẩn thận, lái xe trong thành phố đông đúc ít nguy hiểm hơn. Theo em, điều cần bàn nhất của lái xe trong thành phố là vấn đề thái độ hơn là vấn đề an toàn. Thái độ tốt giúp cho việc chạy xe thoải mái hơn đỡ nhức đầu và cũng giúp cho mọi người ít tranh giành nhau hơn để đường sá thông thoáng hơn.
Thời nay người ta ra đường đụng chút là nhìn nhau bằng ánh mắt căm thù hằn học, nếu va quẹt thì tranh cãi dữ dằn và một số người thì lao vào đánh nhau. Vì sao vậy?
Thứ nhất, em nghĩ cuộc sống hiện tại thường người ta đua nhau kiếm tiền, câu chuyện đầu đường cuối xóm thường là người này làm ra được nhiêu đây, người kia trúng mánh, người nọ mua xe cất nhà lầu, thằng kia nghèo khổ, bà kia bị ung thư không có tiền chữa nên chết. Cuộc đấu quyết liệt để kiếm tiền khiến cho người ta bị stress, mà về chửi người nhà thì nhịn đói, chửi đồng nghiệp thì không làm việc được còn chửi sếp thì khỏi làm việc luôn nên người ta tức, ra đường chửi nhau.
Thứ nhì là đồ ăn thức uống thời giờ độc hại nên sức khỏe, tâm lý người ta bị ảnh hưởng, dễ cằn cộc, nổi cáu vì những chuyện không đâu.
Thứ ba là do người ta không hiểu nên người ta mới tức giận.
Em in đậm chữ “không hiểu” vì em nghe Phật dạy: muốn hết sân si không phải kìm nén nó tự hết dược, mà phải hiểu nguồn cơn của vấn đề, hiểu rồi thì không còn sân si nữa.
Thí dụ như chuyện em ghét taxi. Em ghét cay ghét đắng mấy thằng tài xế taxi. Tìm khách thì chạy như ma đuổi lấn đường xe máy, cúp đầu xe hơi. Gặp khách là tấp lề không cần biết ai. Dò khách thì chạy như con rùa… Nhiều khi em cứ muốn gắn thêm cái cản sắt lên đầu chiếc Ranger để dạy cho mấy thằng taxi cúp đầu một bài học.
Nhưng rồi em biết cái tức đó là vì em không hiểu chuyện. Chuyện là như vầy, có lần em thử để vài thùng xốp trồng rau trên sân thượng. Mà khu này nhiều chim cu. Hễ em cứ rải 100 hạt giống xuống thì giỏi lắm lên được 1 cây là cùng còn 99 hạt thì lọt vô bụng chim cu. Tức mình em xây khung giăng lưới khắp xung quanh, vậy mà vẫn có con mò vô được lỗ trống của lưới ăn sạch hạt của em. Một hôm em đứng rình. Thấy có con chui vô cái lỗ, em chạy vụt vào trong lưới bắt nó. Nó hoảng quá quên mất cái lỗ ra, nó bay trái vướng lưới, bay phải cũng vướng. Đường chim bay thì luôn ngắn hơn đường bộ vì em phải chạy vòng qua mấy cái thùng xốp còn nó thì bay thẳng. Bay qua bay lại, chạy qua chạy lại một hồi thì người mệt lử, còn chim thì không bay nổi nữa phải đi bộ. Đó là lúc em vươn sức tàn cuối cùng chụp được nó.
Chụp được nó rồi em muốn vặt lông nó, muốn lấy dao lam xẻ từng miếng thịt nó trong khi nó còn sống cho hả giận cả tháng qua em trồng không ra cái gì. Cho tới khi bà cô phán: “Tức nó làm gì, cái kiếp nó là như vậy”.